Lời bài hát: Tân cổ: Duyên nghèo - Mạnh Quỳnh, Phi Nhung
Bài hát Tân cổ: Duyên nghèo - Mạnh Quỳnh, Phi Nhung
Hò ơ thân nhà nông ruộng đồng khuya sớm
Mưa nắng đêm ngày mặt nám tay chai
Phận nghèo nào nghĩ đến ai
Chữ duyên chữ nợ
Hò ơ chữ duyên chữ nợ biết ngày nào nên.
Ủa anh Hai mặt trời lên đã cao
Sao không ra ruộng ngồi ở đây
Dạ, cô Duyện Tôi tôi đang chờ
Chờ cái gì
Dạ, tôi đang chợ
Chờ cái gì?
Tôi đang chờ tôi đang chờ đợi ai
Dáng thướt tha tóc mây buông dài
Ngày đêm tôi ra vào như người mất trí
Ngồi đứng không yên chỉ mong gặp mặt
Sao thấy lòng băn khoăn không dám tỏ cùng ai.
Tôi hiểu rồi anh đang sầu tương tư
Bóng giai nhân khiến anh thẩn thờ
Ruộng mương không màng để lúa vàng héo khô
Người đó nơi đâu cô ấy quen hay lạ
Không tỏ lời trao duyên ai biết lòng anh Hai.
[Vọng Cổ:]
Dạ, hỏng nói giấu gì cô tôi thầm thương một người con gái
Chung xóm cùng thôn ra vào chạm mặt tháng lại ngày qua tình yêu chớm nở muốn ngỏ cùng ai bao lời thương nhớ nhưng dạ băn khoăn lòng nhiều lo sợ vì người ta cứ hờ hững vô tư khiến cho tôi ngày nhớ đêm mong thắp thỏm ra vào.
Anh đã thầm thương ai cô Hồng Cúc hay Đào
Cứ nói ra đi nếu giúp được thì tôi giúp
Chứ để đàn ông con trai gì mà
Nhút nhát quá vậy anh Hai.
“Cô nhìn tôi đây nè đôi vai này từng đội nắng dầm mưa
Rắn rít cọp beo tôi nào đâu có sợ”
Chỉ sợ mình nghèo tóc cháy da ngăm
Sợ trao duyên thầm e miệng đời mai mỉa.
Thôi tôi hiểu rồi
Chắc tại anh mê say thích ngắm nhìn những tiểu thơ đài cát
Áo lụa quần là má thắm môi son
Rồi thấy mình nghèo không thể trèo cao
Đành ôm nỗi thương đau cho mối tình câm nín
Phải hôn?”
“Cô Duyên, cô đừng có nói như vậng mà tội nghiệp cho tôi”
Phận hàng di đâu dám nghĩ xa vời
“Mẹ Cha tôi bạc phần nên mất sớm”
Chỉ có một thân dài dạng giữa cuộc đời
Tôi cũng hiểu mình nên an phận
Đâu dám đua đòi mơ mộng cao sang
“Anh Hai ơi bà con quê mình ruộng sớm đồng trưa
Dầu dãi nắng mưa nên thiệt thà ngay thẳn”
Anh chớ ngại chi tiếng đời mai mỉa
Anh chân chất hiền hoà ai nấy cũng đều khen.
“Thiệt vậy hả cô Duyên
Tôi nói thiệt mà
À vậy thì nói gần nói xa hỏng qua nói thiệt
Người mà tôi ngày đêm thầm thương trộm nhớ
Người ấy là
Là ai là ai
Dạ, là
Là ai?
Là cô Duyên hiền ngoan nhất xóm
Hiếu thảo siêng năng bao người mến thương ngợi khen
Ý anh Hai xin đừng trêu nữa kẻo Duyên thẹn thùng
Tình anh trao tim lòng xuyến xao
Nhưng hiếu ân chưa đền xong
Đâu dám nào ước mơ đến chuyện tình duyên.
[Vọng Cổ:]
“Cô à, ủa em nói như vậy có nghĩa là”
Nghĩa là nghĩa là em cũng quý cũng thương anh nhiều lắm
Thương dáng phong sương làng da sãm nắng áo đẫm mồ hôi dầy dạng tháng năm dài
Em mến em thương nhưng đâu dám mở lời
“Tía Ba bên nhà, vẫn thường hay nhắc nhở
Cái thằng Hai con anh Tư Cà đó
Thấy vậy đó mà nó thiệt là dễ thương
Ba Mẹ qua đời khi nó mới có mười lăm à
Thân côi cút bơ vơ vậy mà nó giỏi dan hiền lành lễ phép hết sức vậy đó”
Em quay mặt đi cố ngăn giòng xúc cảm
Đang trào dâng từ tận đáy tâm hồn.
“Trời ơi, như vậy là con được vợ rồi
Xin cám ơn Ông Địa
Kỳ này cúng ông Địa nãi chuối à nghen
Em ơi, vậy cuối mùa gặt này anh nhờ mai mốt
Đem cau trầu đến xin hỏi cưới em nghe
Chu cha ơi cái TẾT năm này thiệt là vui
Ba Má ơi, Ba Má sắp có được dâu hiền dâu thảo rồi”
“Anh Hai, anh làm cái gì mà như con lật đật vậy
Coi chừng cô bác họ thấy được
Họ cười cho chết đó”.
“Em ơi, anh tính như vầy nha
Đám cưới của mình anh không mặc áo khăn đống giống dám bạn anh đâu
Anh sẽ để dành tiền nè
Mua một bộ đồ vớt (Vết) thắt cái cà ta quách
Giống như Ba cái thằng cha gì mà ca bài liên khúc Nghèo đó
Em thấy có được không”.
“Anh Hai, anh nói cái gì mà kỳ cục vậy
Tục lệ ông bà không có thể quên đi được
Nghe em nói nè
“Muốn được vợ thì đừng làm phật lòng Ba Má vợ”
Học đòi làm chi kẻo thiên hạ chê cười
Anh cũng biết vậy rồi
Yêu em anh chẳng ngại chi
Trèo non lội suối quảng gì gian nan
Chồng hiền cưới được vợ ngoan
Cha Mẹ rở ràng cùng lối xóm bà con.
Thảo luận cho bài: Tân cổ: Duyên nghèo - Mạnh Quỳnh, Phi Nhung